Thơ Quy Cận (Phần 1)

Cuộc đời như giấc chiêm bao
Tỉnh ra giấc mộng lại vào trong mơ.
Yêu em quá đỗi dại khờ
Nên tôi cứ mãi ngẩn ngơ thế này.
Tìm em trong giấc ngủ say
Trong những giấc mộng hằng ngày, hằng đêm.
Trong cơn gió nhẹ êm êm
Trong những giọt nước bên thềm chiều mưa.
Trong những tia nắng ban trưa
Trong hoa, trong cỏ mới vừa tắm sương.
Tìm em trên khắp nẻo đường
Dấu chân còn đó người thương đâu rồi?
Chỉ mình tôi bước lẻ loi
Chỉ mình tôi với mình tôi giữa đời.
Mây đen giăng kín đất trời
Từng cơn gió lạnh mưa rơi mắt nhòa.
Từng giọt từng giọt mưa to
Cuốn trôi mắt lệ nhạt nhòa trên mi
Một mình ta vẫn bước đi
Giữa cơn mưa lạnh biết khi nào dừng.
–Quy Cận–

—————————————————————————-

Đêm đêm tay vẫn gối đầu
Long lanh khóe mắt giọt sầu khẽ rơi.
Không gian tĩnh lặng chơi vơi
Màn đêm buốt giá tã tơi cõi lòng.
–Quy Cận–
—————————————————————————-
Tâm hồn thi sĩ ta ơi
Tối ngày thơ thẩn những lời sầu bi.
Thở than, than thở được gì
Đời thì nhiều lúc đôi khi phủ phàng.
Tình yêu sẽ có dở dang
Hoa kia nở đẹp cũng tàn mau thôi.
Tình đời bạc trắng như vôi
Yêu chi cho lắm để rồi phụ nhau.
Thẩn thờ nghĩ chuyện trầu cau
Thế gian này đã được bao nhiêu người?
Buồn, vui, nước mắt, nụ cười
Khổ đau, hạnh phúc kiếp người phải qua.
–Quy Cận–

—————————————————————————-

Đêm đêm mãi một bóng hình
Hằng đêm lặng lẽ một mình nghĩ suy.
Đường đời muôn vạn lối đi
Mấy ai là kẻ bước đi chung đường?
–Quy Cận–
—————————————————————————-
CUỘC sống có gì vui đâu
ĐỜI người vẫn mãi bi sầu thê lương.
BUỒN cho đời thiếu tình thương
ĐAU cho bao kẻ vấn vương lụy tình.
KHÓC cho kiếp sống một mình
THƯƠNG cho những kẻ lặng nhìn người đi.
SỐ trời đã định chia li
KIẾP này đành chịu những gì khổ đau.
–Quy Cận–

—————————————————————————-

Thân trai khổ lắm người ơi
Dù cho đau khổ tả tơi lòng sầu.
Mà nào có dám khóc đâu
Cắn môi nuốt lệ tận sâu đáy lòng.
Bởi đời nếu là đàn ông
Thì phải cứng rắn chứ không yếu mềm.
Bao nhiêu cảm xúc nỗi niềm
Cứ nén thật chặt rồi dìm thật sâu.
–Quy Cận–
—————————————————————————-
Buồn chi chuyện đã qua rồi
Quên đi dĩ vãng xa xôi thuở nào.
Tình xưa tựa giấc chiêm bao
Sáng ra tỉnh giấc quên mau thôi mà.
Cuộc đời như một bài ca
Lúc cao, lúc thấp ngân nga thăng trầm.
Tiếc chi một phúc lỡ lầm
Mà đêm đêm lệ âm thầm khóe mi.
–Quy Cận–

—————————————————————————-

SỐNG sao cho tốt người ơi
TRONG trắng như đám mây trời trên cao.
ĐỜI người thì có là bao
CẦN vui lên để quên mau chuyện buồn.
PHẢI ngăn mắt lệ trào tuôn
THẬT lòng với những người luôn bên mình.
NHẪN nhịn khi có bất bình
TÂM bất biến giữ đời nghìn vạn biến.
–Quy Cận—
—————————————————————————-
Yêu chi yêu chỉ một người
Yêu chi đánh mất nụ cười ban sơ?
Yêu chi ngày mãi đợi chờ
Đêm nằm nhung nhớ xác xơ lòng sầu?
Yêu chi yêu quá đậm sâu
Từ xưa nay vẫn tình đầu dễ tan.
Bởi ngây thơ quá vội vàng
Đóa hoa nở vội sẽ tàn thật nhanh.
Duyên kia trót đã không thành
Cắn môi, nuốt lệ cũng đành quên mau.
–Quy Cận–

—————————————————————————-

Đời sinh viên lắm lúc buồn
Phòng khuya nghe tiếng mưa tuông não nề.
Nhớ sao hai tiếng làng quê
Giờ đây xa vắng tái tê lòng sâu.
Nhớ sao cái thuở ban đầu
Buồn vui ngày ấy còn đâu bây giờ.
Đêm khuya vắng lặng như tờ
Phòng khuya gác vắng câu thơ tâm tình.
–Quy Cận—
—————————————————————————-
Mưa rơi góc phố nhạt nhòa
Chợt khơi kí ức học trò trong tôi.
Bao nhiêu kỉ niệm xa xôi
Về trong sắc phượng bồi hồi tiếng ve.
Bằng lăng tím góc trời hè
Khóe mắt ai đó lệ nhòe hoen mi.
Trang lưu bút nắn nót ghi
Đôi lời tâm sự trước khi giả từ.
Cánh bướm hồng những tâm tư
Bài thơ ai vẫn chần chừ chưa trao.
Thời gian thấm thoát qua mau
Kỉ niệm xưa đã chìm vào lãng quên.
Hỏi ai còn nhớ những tên
Cái tên ngộ nghĩnh làm nên bạn bè.
Bằng lăng, phượng vẫn im nghe
Ve ngân khúc nhạc ngày hè cô liêu.
—Quy Cận—

