ANH CÓ PHẢI CHÀNG TRAI ẤY ĐÂU
Anh có phải là chàng trai ấy đâu
Sao em cứ sợ một nỗi đau lặp lại, 
Sao cứ sợ tình yêu này chỉ là vì thương hại 
Mà đem quá khứ buồn vào hiện tại của nhau.
Anh biết rằng chàng trai ấy đã làm em đau
Làm em khóc, gục ngã sau mỗi lần đứng dậy, 
Niềm tin vỡ vụn nên em cứ hoài che đậy 
Cảm xúc mình mà chối từ hết thảy những yêu thương.
Anh chỉ muốn cùng em đi chung một con đường 
Mà chàng trai ấy đã buông tay bỏ rơi em lại, 
Anh sẽ dắt em đi qua miền hoang cỏ dại 
Tìm đến nơi yên bình, bên nhau mãi về sau. 
Anh có phải là chàng trai ấy đâu 
Mà lời yêu thương anh phải đợi lâu đến vậy, 
Nói yêu anh đi, rồi em sẽ thấy 
Anh dành trái tim mình đổi lấy hạnh phúc em.
Tác giả: Không biết

——————————————

ANH NÀY
Anh này, nhớ nắm lấy tay em
Em mà lạc, là bắt đền anh đấy!
Xuôi ngược dòng đời dễ gì anh tìm thấy
Một nụ cười em giấu ở đáy tim.
Anh này, nhớ đừng mãi lặng im
Chuyện giận hờn, tình yêu nào chẳng có
Em chỉ cần đôi ba lời nho nhỏ
Là lại vui như trẻ sắp được quà.
Anh này, nhớ đừng bước quá xa
Em nhỏ bé, không đủ tầm tay với
Yêu Anh Rồi, Nên Chắc Em Vẫn Đợi
Mặc ngoài kia có bao kẻ si tình.
Anh này, nếu nhắc chuyện chúng mình
Anh đừng ngại bảo ” người yêu tôi đấy “
Giản đơn thôi, mà đẹp hơn tất thảy
Những câu ngọc ngà, ong bướm ngoài kia.
Anh này, đừng nói chuyện cách chia
Mình đã hứa sẽ cùng nhau chung bước
Dẫu ngày mai có đôi điều mất được
Thì vẫn đi đến tận cuối con đường.

Tác giả: Không biết        

————————-                                                                                             

ĐÔI DÉP

Bài thơ đầu em viết gửi tặng anh
Là bài thơ em kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ.
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước.
Cùng gánh vác những nẽo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau.
Cùng bước cùng mòn, không kẻ thấp cao
Cùng chia xẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia !
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu !
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nổi nhớ cứ chênh vênh ! 

 Tác giả: Nguyễn Trung Kiên                                                                                           

—————————————-

LÂU LẮM RỒI

Lâu lắm rồi tôi chưa nắm tay ai
Chưa ngồi lại kề bờ vai nào đó,
Chưa một lần thì thầm chuyện to nhỏ
Lâu lắm rồi tôi chưa có người yêu.
Tôi đợi bình minh chỉ để đón nắng chiều
Đợi đông qua, đón xuân về nhiều đến chán,
Tôi vẫn một mình đếm từng ngày từng tháng
Lâu lắm rồi chưa yêu say đắm một ai.
Tôi không muốn khoảng thời gian này thêm dài
Biết mình đang cần một ai để yêu lấy,
Mà ngoảnh đi ngoảnh lại, tôi bỗng chợt thấy
Chắc sau này tôi vẫn vậy, vẫn cô đơn
Tác giả: Không biết

—————————————–

Thì thôi… em nhé
Thì thôi em nhé…xa nhau…
Lặng yên để thấy nỗi đau ngút ngàn
Thì thôi em nhé…vội vàng…
Chia ly bởi giấc mộng tàn…còn đâu..!

Cuộc đời trăm vạn bể dâu
Ngăn dòng lệ nóng…qua cầu…gió bay…
Bàn tay chưa gặp bàn tay
Chỉ câu thơ để tỏ bày dấu yêu.

Trái tim hoang vắng cô liêu
Thêm lần tan vỡ…thêm nhiều xót xa
Từ nay thôi nhé…phôi pha
Thì thôi…em nhé…bước qua tình buồn.

Hi, I’m admin